Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dòng sông kỳ bí


Phan_9

Jimmy và Annabeth rất chăm chút các con gái của mình. Họ làm việc chăm chỉ để chúng có thể sống hạnh phúc, vui vẻ và biết là chúng được bố mẹ thương yêu. Nhưng luôn có một giới hạn giữa việc yêu thương và chiều chuộng quá mức khiến con cái sinh hư và Jimmy biết là các con của hắn đều biết dừng lại trước giới hạn đó. Chẳng hạn như hai thằng nhóc trong đoàn diễu hành, vừa dừng lại bên cạnh hàng ghế của Jimmy - chúng vừa xô đẩy nhau vừa cười ầm ĩ, phớt lờ những tiếng suỵt suỵt của các bà xơ, rồi quay sang làm trò với đám đông, thế nào mà có vài người lớn còn quay ra cười với chúng. Lạy Chúa tôi. Vào thời của Jimmy, bố mẹ bọn chúng hẳn sẽ phải bước ra khỏi hàng, túm tóc chúng bắt nằm sấp xuống đất, phát vào mông mấy cái và thì thầm vào tai mấy lời đe doạ trước khi cho chúng đứng lên.

Jimmy vốn ghét cha mình nên cũng biết phương thức giáo dục ấy thật là hạ cách, dĩ nhiên rồi, nhưng, bố khỉ, hẳn phải có một giải pháp trung gian nào đó mà phần lớn mọi người dường như không nhận thấy. Một sân chơi trung gian mà ở đó lũ trẻ biết bố mẹ thương yêu chúng nhưng đồng thời cũng là người quản lý, các quy tắc tồn tại hẳn có lý do, không có nghĩa là không và chẳng phải vì là một đứa trẻ đáng yêu thì con có quyền làm bất cứ điều gì con muốn.

Dĩ nhiên, chúng ta có thể làm tất cả những điều đó, nuôi dạy một đứa trẻ nên người, thế nhưng chúng vẫn làm chúng ta khổ sở. Như Katie ngày hôm nay chẳng hạn. Không những bỏ làm mà còn chẳng buồn xuất hiện ở lễ ban thánh thể đầu tiên của em gái. Không hiểu đầu óc nó bị làm sao? Nhưng đầu óc nó vốn không sao, vấn đề chính là ở chỗ đó.

Quay lại nhìn Nadine đang bước trong thánh đường, Jimmy cảm thấy tự hào tới mức cơn giận dữ (và một chút lo lắng, không nghiêm trọng nhưng không ngừng hành hạ hắn) đối với Katie có giảm đi chút ít, dù hắn biết rằng nó sẽ quay trở lại. Lễ ban thánh thể lần đầu là một sự kiện lớn trong cuộc đời một đứa trẻ theo đạo Thiên Chúa - một ngày để ăn mặc đẹp, được tất cả mọi người ngưỡng mộ, chiều chuộng và cuối cùng sẽ được dẫn đi ăn ở nhà hàng pizza Chuck E. Cheese - và Jimmy tin rằng nhờ đánh dấu những sự kiện ấy trong cuộc đời của lũ trẻ, chúng sẽ trở nên có ý nghĩa và đáng nhớ hơn. Thế nên việc Katie không xuất hiện khiến hắn rất bực mình. Con bé đang ở tuổi mười chín, OK, việc của em gái cùng cha khác mẹ đối với nó có thể không sánh bằng lũ con trai, quần áo đẹp, và chui vào những quán bar nới lỏng quy tắc bán rượu cho vị thành niên. Jimmy hiểu rất rõ điều đó nên vẫn thường để Katie khá tự do nhưng bỏ qua một sự kiện trọng đại như thế này, nhất là sau khi Jimmy đã làm mọi thứ tương tự cho Katie khi con bé còn nhỏ, để đánh dấu các sự kiện trong đời nó, thì quả thật là đáng trách.

Hắn lại cảm thấy cơn giận dâng lên, biết là ngay khi nhìn thấy con bé, hai cha con sẽ phải có một cuộc “thảo luận” như Annabeth hay gọi, một tình huống vốn trở nên khá thường xuyên trong vài năm trở lại đây.

Nhưng cho dù có là chuyện gì thì lúc này cũng kệ cha nó.

Vì lúc này Nadine đang tiến đến, gần ngay bên cạnh hàng ghế của Jimmy. Annabeth đã bắt Nadine hứa rằng sẽ không quay sang nhìn cha mình khi đi qua chỗ ông và làm hỏng không khí trang nghiêm của buổi lễ với những hành vi nhõng nhẽo, con gái như vậy, nhưng Nadine vẫn liếc trộm, rất nhẹ thôi, chỉ đủ để Jimmy biết là nó sẵn sàng mạo hiểm gánh chịu cơn thịnh nộ của mẹ để bày tỏ tình yêu với bố. Con bé không cố tình gây sự chú ý với Theo, ông ngoại của nó, và sáu ông cậu ngồi chật hàng ghế phía sau Jimmy và Jimmy rất tôn trọng điều đó, con bé muốn trêu chọc bố một chút nhưng không đi quá giới hạn. Đuôi mắt trái của con bé khẽ liếc sang bên và Jimmy bắt gặp ánh mắt con gái dưới lớp khăn voan đội đầu, liền giơ ba ngón tay lên ngang chừng thắt lưng vẫy vẫy, miệng mấp máy một lời chào nhưng không phát ra tiếng.

Nadine nở một nụ cười rạng rỡ, lấp loá hơn cả tấm khăn voan, chiếc váy hay đôi giày đẹp đang đi, và Jimmy cảm thấy nụ cười ấy bừng lên trong trái tim, trong mắt hắn, khiến hai đầu gối hắn run run. Những người phụ nữ trong đời hắn - Annabeth, Katie, Nadine và con gái út Sara có thể khiến hắn trở nên như vậy chỉ bằng một hành động như đánh rơi mũ, khiến hắn gối đập chân run chỉ vì một nụ cười hay một cái liếc mắt, khiến hắn trở nên yếu đuối.

Nadine cụp mắt xuống, nghiêm mặt lại để giấu đi nụ cười nhưng Annabeth vẫn phát hiện ra. Cô thọc cùi chỏ vào eo Jimmy. Hắn quay sang nhìn cô, cảm thấy mặt đỏ lên và hỏi, “Gì thế?”

Annabeth ném cho hắn một cái nhìn kiểu anh về nhà sẽ biết tay tôi. Rồi cô lại nhìn thẳng ra phía trước, môi mím lại nhưng hai khoé miệng lại giần giật và Jimmy biết rằng chỉ cần hắn nói “Có chuyện gì sao?” bằng cái giọng trẻ con ngây thơ của hắn là Annabeth sẽ không nhịn được mà phá ra cười sằng sặc vì trong không khí của nhà thờ có cái gì đó khiến cho người ta có nhu cầu được cười lớn, và đó cũng luôn là một trong những năng khiếu lớn của Jimmy: hắn có thể làm cho những người phụ nữ của mình cười, trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Sau đó hắn không nhìn Annabeth nữa, tiếp tục theo dõi đại lễ rồi tới lễ nhận bí tích thánh thể khi bọn trẻ con lần lượt được nhận bánh thánh lần đầu tiên. Tờ chương trình cuộn tròn trong tay hắn bắt đầu trở nên ẩm ướt vì mồ hôi nên hắn bỏ ra kẹp vào chân rồi tiếp tục quan sát Nadine lúc này đang nâng chiếc bánh thánh trong lòng bàn tay lên và đặt nó vào trong miệng, làm dấu thánh, đầu cúi xuống. Annabeth đột ngột dựa vào hắn và thì thầm, “Con của chúng ta. Chúa ơi, Jimmy, con của chúng ta.”

Jimmy quàng tay ôm lấy vợ, kéo cô dựa sát vào người mình, thầm mong có thể kéo dài những khoảnh khắc như thế này mãi mãi, giống như một phép dừng hình, cứ đứng ở đó, giữ nguyên như vậy, cho tới khi muốn trở ra mới thôi, dù là nhiều giờ hay nhiều ngày cũng không thành vấn đề. Hắn quay sang hôn lên mắt Annabeth và cô lại dựa sát hơn nữa vào hắn, mắt hai người dán vào đứa con gái chung, con gái nhỏ của họ, một thiên thần hạ thế.

Cạnh công viên có một anh chàng cầm kiếm Nhật, đứng quay lưng về phía con kênh Penitentiary và từ từ xoay người, một chân nhấc khỏi mặt đất, đi một đường kiếm lạ phía sau đầu. Sean, Whitey, Souza và Connolly từ tốn lại gần, cùng trao đổi một cái nhìn kiểu “Trò quái gì thế này?” Anh chàng kia tiếp tục xoay người múa kiếm, không thèm để ý tới bốn người đàn ông đang đi dọc theo bãi cỏ, tiến lại gần. Anh ta nâng thanh kiếm lên trên đỉnh đầu rồi bắt đầu hạ nó xuống trước ngực. Khi họ chỉ còn cách anh ta khoảng sáu mét, anh ta làm một động tác xoay người 180 độ, lưng quay về phía họ, và Sean thấy Connolly thò tay sang bên phải, mở bao đựng súng và đặt tay lên khẩu Glock.

Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối, ai đó nổ súng hay gã kia kịp giở trò mổ bụng tự sát trước mặt họ, Sean hắng giọng và bảo, “Xin lỗi ông. Thưa ông? Làm phiền ông một chút.”

Đầu anh chàng kia hơi nghếch lên như nghe thấy Sean nói nhưng vẫn không ngừng các động tác xoay người có chủ ý, càng ngày càng tiến gần về phía họ.

“Thưa ông, chúng tôi yêu cầu ông đặt vũ khí xuống.”

Anh ta thả chân kia xuống và quay ra đối diện với họ, mắt mở to lần lượt nhìn một, hai, ba, bốn người bọn họ, bốn khẩu súng, và giơ thanh kiếm ra, một động tác mà Sean cũng không rõ là để khiêu chiến hay là giao nộp vũ khí.

“Thằng khốn kia, mày điếc à? Úp mặt xuống đất.” Connolly quát.

Sean lập tức bảo suỵt, suỵt, bình tĩnh và dừng lại cách đối tượng khoảng ba mét, nghĩ tới những giọt máu tìm thấy dọc theo con đường chạy bộ dài khoảng sáu mươi mét lúc trước mà bọn họ đều hiểu là có thể liên quan đến loại hung khí gì, giờ đây lại nhìn thấy một Lý Tử Long đang luyện trường kiếm. Ngoại trừ Lý Tử Long này không phải người châu Á mà rõ ràng là người da trắng, còn trẻ, có lẽ khoảng hai mươi lăm, tóc quăn màu đen, râu ria nhẵn nhụi, áo thun trắng giắt trong quần thể thao màu ghi.

Anh chàng đứng bất động và Sean biết thanh kiếm đang chĩa lại phía họ chính là biểu hiện của sự sợ hãi, đầu óc anh ta đang tê liệt không còn điều khiển được tứ chi.

“Thưa ông,” Sean nói, đủ kiên quyết để anh ta nhìn thẳng vào mặt anh. “Giúp tôi một chuyện được chứ? Bỏ thanh kiếm xuống đất. Chỉ cần duỗi tay ra và thả nó xuống.”

“Các anh là ai mới được chứ?”

“Chúng tôi là nhân viên cảnh sát.” Whitey giơ phù hiệu lên. “Thấy chưa? Giờ thì hãy tin tôi, thưa ông, và bỏ kiếm xuống.”

“Được rồi, được rồi,” anh ta nói và thanh kiếm tuột ra khỏi tay, rơi bịch xuống bãi cỏ.

Sean cảm thấy Connolly ở phía bên trái anh đã sẵn sàng xông lên, quật anh chàng kia xuống, anh bèn giơ tay ra ngăn lại, dồn sự chú ý của anh chàng kia vào mình và bảo, “Tên anh là gì?”

“Hà? Là Kent.”

“Kent này, anh không sao chứ? Tôi là Devine, nhân viên cảnh sát liên bang. Tôi chỉ muốn anh lùi lại, cách vũ khí vài bước.”

“Vũ khí?”

“Chính là thanh kiếm của anh đó, Kent. Lùi lại cách nó vài bước. Họ của anh là gì?”

“Brewer,” anh ta nói và lùi lại, giơ hai tay lên và có vẻ như đã nhận ra rằng họ có thể rút súng và bóp cò bất cứ lúc nào.

Sean mỉm cười, gật đầu ra hiệu với Whitey rồi tiếp tục, “Kent này, anh đang làm gì ở đây vậy? Giống như là vũ đạo ba lê ấy.” Anh nhún vai. “Có điều là với một thanh kiếm, nhưng...”

Kent nhìn Whitey cúi xuống, dùng khăn mùi soa lót chuôi kiếm và nhẹ nhàng nhấc nó lên.

“Kendo.”

“Gì cơ, Kent?”

“Kendo,” Kent đáp. “Là một môn võ đạo. Tôi học nó vào các ngày thứ Ba và thứ Năm hằng tuần và tập luyện vào các buổi sáng. Tôi chỉ đang ở đây thực hành. Thế thôi.”

Connolly thở phào.

Souza nhìn Connolly, “Rõ là trêu ngươi.”

Whitey giơ lưỡi kiếm ra cho Sean nhìn. Sáng loáng, trơn bóng dầu mỡ như vừa ra khỏi máy ép kim loại.

“Nhìn xem.” Whitey đưa lưỡi kiếm lướt qua lòng bàn tay. “Tôi có mấy cái thìa còn sắc hơn.”

“Vì tôi chưa mài nó bao giờ.” Kent nói.

Sean lại nghe thấy tiếng con chim kia kêu rin rít trong đầu anh. “Kent này, anh ở đây bao lâu rồi?”

Kent nhìn về phía bãi đậu xe cách đó khoảng trăm mét. “Mười lăm phút? Tối đa. Chuyện này là thế nào?” Giọng anh ta đã lấy lại được sự tự tin, với một chút bất bình. “Tập Kendo trong công viên không phải là việc làm bất hợp pháp đấy chứ, ngài cảnh sát?”

“Chúng tôi đang xem xét chuyện đó,” Whitey nói. “Và hãy gọi tôi là trung sĩ, Kent.”

“Anh có nhớ anh ở đâu đêm qua hay sáng sớm nay không?” Sean hỏi.

Trông Kent lại có vẻ lo lắng, như đang nín thở, vắt óc ra suy nghĩ. Anh ta nhắm mắt lại một lúc rồi thở hắt ra và bảo, “Có, có. Tôi, tôi đi dự một bữa tiệc với bạn gái. Rồi về nhà với cô ấy. Chúng tôi đi ngủ vào lúc ba giờ sáng. Tôi uống cà phê với cô ấy sáng nay rồi tới đây.”

Sean sờ mũi rồi gật gù. “Chúng tôi sẽ phải tạm giữ thanh kiếm, và phiền anh ghé qua bốt với một trong những nhân viên của chúng tôi để trả lời vài câu hỏi.”

“Bốt?”

“Đồn cảnh sát.” Sean nói. “Chỉ là một tên khác để gọi đồn cảnh sát.”

“Vì sao?”

“Kent này, anh đồng ý đi với nhân viên của chúng tôi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Sean quay sang nhìn Whitey và thấy ông ta nhăn mặt. Họ đều biết những gì anh ta nói đều là sự thật, anh ta quá sợ hãi, không đủ can đảm để nói dối và thanh kiếm chắc chắn sẽ có kết quả pháp y ngoại phạm nhưng họ vẫn phải theo dõi mọi đầu mối và lập hồ sơ báo cáo tiến trình điều tra cho tới khi giấy tờ chất đống trên bàn mới thôi.

“Tôi sắp thi lên đai đen,” Kent nói.

Họ đồng loạt quay ra nhìn anh ta. “Gì cơ?”

“Vào thứ Bảy tới,” Kent nói, mặt sáng lên dưới những giọt mồ hôi lấm tấm. “Mất ba năm trời, và đó là lý do tại sao tôi tới đây sáng nay để tập luyện cho kỹ.”

“Ừm, hừm,” Sean nói.

“Kent này,” Whitey lên tiếng và Kent mỉm cười lấy lòng ông ta. Whitey nói tiếp, “Ý tôi là, đừng để bụng nhé, nhưng chuyện đó thì ảnh hưởng chó gì đến ai?”

Lúc Nadine và những đứa trẻ khác đi ra phía sau nhà thờ, Jimmy cảm thấy cơn giận đối với Katie bắt đầu nguôi ngoai nhưng nỗi lo lắng thì tăng lên. Katie có thể đi chơi về muộn và giao du với bọn con trai mà hắn không hay biết nhưng nó không phải là người chị khiến các em của mình thất vọng. Hai đứa em gái phải nói là tôn thờ chị mình, và ngược lại, Katie cũng rất chăm chút bọn nhóc, hay dẫn chúng đi xem phim, trượt pa tanh, đi ăn kem. Mới đây nó còn háo hức khuyến khích hai đứa nhỏ tham gia lễ diễu hành ngày Chủ nhật tuần sau, như thể ngày lễ hội Buckingham là ngày quốc lễ, quan trọng sánh ngang với lễ Thánh Patrick và Giáng sinh. Tối thứ Tư, Katie về nhà từ sớm, dẫn hai đứa em lên phòng để chọn trang phục mà chúng sẽ mặc để tham gia diễu hành, làm một buổi tổng diễn tập nhỏ, ngồi trên giường ngắm hai cô em gái trình diễn hết bộ quần áo này tới bộ quần áo khác, và hỏi ý kiến chị về kiểu tóc, trang điểm mắt và cách tạo dáng. Dĩ nhiên, phòng hai đứa nhỏ sau đó biến thành một bãi chiến trường, quần áo lộn xộn, nhưng Jimmy chẳng bận tâm, Katie đang giúp đỡ các em mình đánh dấu một sự kiện khác trong đời, sử dụng đúng phương pháp mà Jimmy đã dạy con bé, biến những điều tưởng như vụn vặt nhất thành những sự kiện quan trọng và đáng nhớ.

Vậy sao con bé có thể không tới dự lễ ban thánh thể của Nadine được chứ? Uống rượu say tuý luý? Hay nó thực sự đã gặp một anh chàng mới toanh có vẻ ngoài giống minh tinh, tính tình lại dễ chịu. Hay cũng có thể chỉ đơn giản là con bé quên mất.

Jimmy rời khỏi ghế bước ra ngoài cùng với Annabeth và Sara. Annabeth siết chặt tay hắn và quan sát gương mặt đang đanh lại cùng cái nhìn xa xăm của Jimmy.

“Em chắc là con bé ổn thôi. Chắc còn chưa giã rượu. Nhưng không sao.”

Jimmy mỉm cười gật đầu và đến phiên mình siết chặt tay vợ. Annabeth, với khả năng đọc thấu những suy nghĩ trong đầu hắn, cùng cái siết tay thật chặt và đúng lúc, tính thực tiễn mềm mỏng của cô chính là trụ cột cuộc đời hắn, đơn giản và khiêm nhường. Cô vừa là vợ, vừa là mẹ, vừa là người bạn thân nhất, là em gái, là người tình, là cha xứ. Không có cô, Jimmy biết chắc là hắn sẽ lại kết thúc đời mình trong nhà tù Deer Island hay tệ hơn là một trong những nhà tù khổng lồ như Norfolk hay Cedar Junction dành cho tội phạm nghiêm trọng, và chết rục xương ở đó.

Hắn gặp Annabeth một năm sau khi mãn hạn tù và còn hai năm trong thời gian quản thúc trong lúc mối quan hệ giữa hắn và Katie bắt đầu được củng cố. Con bé có vẻ đã quen với việc có hắn ở bên cạnh - dù còn chút nghi ngại nhưng tình cảm giữa hai cha con rất ấm áp - còn Jimmy thì đã quen với nỗi mệt mỏi triền miên - mệt mỏi vì làm việc mười tiếng một ngày và mệt mỏi vì phải sùng sục khắp thành phố đưa đón Katie, chở tới nhà mẹ hắn, tới trường học, trường mẫu giáo. Hắn trở nên mệt mỏi và sợ hãi: đây là hai trạng thái thường xuyên của hắn, tới mức sau một thời gian thì trở thành thói quen. Hắn thức dậy và lo sợ - sợ Katie sẽ ngủ không đúng tư thế mà ngạt thở, sợ tình hình kinh tế ngày càng suy thoái khiến hắn mất việc, sợ Katie ngã ở khu vui chơi trong giờ giải lao ở trường, sợ con bé cần cái gì đó mà hắn không thể mua được, sợ rằng đời hắn sẽ mãi mãi quay cuồng trong cái vòng luẩn quẩn vừa yêu thương, sợ hãi, vừa mệt mỏi không dứt này.

Jimmy mang theo tâm trạng mệt mỏi đó tới nhà thờ dự đám cưới anh trai Annabeth, Val Savage với Terese Hickey, cả cô dâu chú rể đều lùn, xấu và cáu bẳn. Jimmy hình dung họ sẽ cho ra đời không phải là những đứa trẻ con bình thường mà là những sinh vật kỳ lạ, mũi bẹt, tính nóng như lửa, sẽ làm thất điên bát đảo đại lộ Buckingham sau này. Val từng làm cho băng nhóm của Jimmy vào cái thời mà Jimmy còn băng nhóm và đặc biệt biết ơn hắn đã lãnh hai năm tù giam và ba năm tù treo cho cả bọn mặc dù ai cũng biết là Jimmy hoàn toàn có thể khai chúng ra để giảm tội. Val, một kẻ chân tay nhỏ bé, óc quả nho, có lẽ đã tôn Jimmy làm thần tượng nếu hắn không lấy một con bé người Puerto Rico, một kẻ ngoại lai.

Sau khi Marita chết, hàng xóm thì thào, thấy chưa, đã bảo mà. Cứ đi ngược lại sự đời là thế. Tuy nhiên con bé Katie thì đúng là rất xinh, bọn con lai đứa nào cũng vậy.

Khi ra khỏi tù, ngay lập tức Jimmy nhận được rất nhiều lời mời gọi. Jimmy là một tay trộm chuyên nghiệp, một trong những tay trộm cừ nhất trong một cái nôi sản sinh ra những tay trộm cừ nhất. Nhưng khi hắn từ chối những lời mời gọi này và lấy con gái mình ra làm một cái cớ thì người ta chỉ gật đầu, mỉm cười và cho rằng sớm muộn hắn cũng sẽ quay đầu lại một khi lâm vào tình thế khó khăn và buộc phải chọn giữa số tiền có thể mua cho hắn một chiếc xe ô tô hay một món quà Giáng sinh cho Katie.

Thế nhưng chuyện đó đã không xảy ra, Jimmy Marcus, một thiên tài ăn trộm phá két, một kẻ có thể sáng lập ra băng nhóm riêng của mình từ khi chưa đủ tuổi uống rượu, kẻ đứng đằng sau vụ cướp ở Keldar Technics và vô số vụ trộm tai tiếng khác, lại có thể sống thiện lương tới mức người khác tưởng rằng hắn đang cố tình chế nhạo họ. Lại còn những lời đồn đại cho rằng Jimmy đang thoả thuận mua lại cửa hàng tạp hoá ở góc phố của Al DeMarco để cho ông già về hưu với một khoản tiền lớn mà người ta cho rằng Jimmy đã tích luỹ được sau vụ Keldar. Jimmy trong vai trò người bán hàng, mặc tạp dề, cứ chờ xem sao, họ nghĩ.

Tại tiệc cưới của Val và Terese tại nhà hàng K of C ở phố Dunboy, Jimmy mời Annabeth ra khiêu vũ và thiên hạ lập tức nhìn ra tình ý của bọn họ - cái cách họ cùng uốn người theo điệu nhạc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau, rừng rực, kiêu hãnh, cái cách hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve thắt lưng Annabeth và cách cô đón nhận sự ve vuốt ấy. Họ biết nhau từ nhỏ, ai đó nói, dù hắn lớn hơn cô ấy vài tuổi. Có lẽ cơ duyên của bọn họ vẫn luôn ở đó, chỉ chờ cô gái Puerto Rico kia cuốn gói đi chỗ khác hay Chúa tới mang cô ấy đi.

Lúc đó họ đang khiêu vũ theo một ca khúc của Rickie Lee Jones, có mấy ca từ không hiểu vì sao luôn làm hắn động tâm - “Thôi xin chào tạm biệt các cậu bé, những người bạn thân của tôi, những chàng Sinatra có đôi mắt buồn...” Hắn nhấp môi theo những lời này khi cùng Annabeth xoay theo điệu nhạc. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thư thái, thả lỏng toàn thân sau nhiều năm. Rồi hắn lại tiếp tục mấp máy theo đoạn điệp khúc, “con đường thật dài và cô đơn” cùng giọng hát buồn bã, đầy vẻ luyến tiếc quá khứ của Rickie, đồng thời mỉm cười, đắm chìm trong đôi mắt màu lục trong như pha lê của Annabeth và cô cũng dịu dàng, e ấp cười lại khiến trái tim hắn hoàn toàn bị chinh phục, hai người bọn họ cứ như không phải lần đầu mà đã từng khiêu vũ với nhau qua hàng trăm điệu nhạc.

Họ là những người cuối cùng rời khỏi tiệc cưới, nán lại dưới mái hiên rộng phía trước nhà hàng, uống bia, hút thuốc, gật đầu chào khách đi lấy xe. Họ ngồi đó cho tới khi đêm mùa hè trở lạnh, Jimmy khoác áo ngoài lên vai Annabeth và kể cho cô nghe về nhà tù, về Katie, về giấc mơ những tấm rèm cửa màu cam của Marita còn cô kể cho hắn nghe việc cô lớn lên, là đứa con gái duy nhất trong nhà Savage giữa những ông anh điên rồ, về một mùa đông bỏ lên New York học khiêu vũ trước khi phát hiện ra rằng cô không đủ thông minh để tiếp tục trường y tá.

Khi quản lý nhà hàng đuổi họ đi, hai người lững thững cuốc bộ tới nhà Val và Terese vừa lúc chứng kiến cuộc khẩu chiến đầu tiên giữa cô dâu và chú rể. Họ bèn mở tủ lạnh của Val lấy ra một bịch sáu lon bia rồi bỏ đi, tới bãi chiếu bóng ngoài trời Hurley lúc này bị bỏ hoang chìm trong bóng tối, ngồi bên con kênh và lắng nghe tiếng nước chảy rầu rĩ. Nhà hàng đã đóng cửa từ bốn năm trước, những chiếc máy xới đất khổng lồ màu vàng và xe rác của Cục công viên giải trí và bên quản lý giao thông ùn ùn kéo tới đây mỗi sáng, biến cả khu vực dọc kênh Penitantiary thành một bãi ngổn ngang xi măng và cát bụi. Nghe nói người ta đang cải tạo nơi này thành công viên, nhưng vào thời điểm đó nó vẫn chỉ là một bãi chiếu bóng bị bỏ bê, màn hình màu trắng vẫn đứng sững ở đó sau đống gạch đất, nhựa đường xám xịt, đen đúa.

“Người ta nói rằng nó đã ngấm vào trong máu của anh.” Annabeth lên tiếng.

“Gì cơ?”

“Trộm cắp, tội phạm.” Cô nhún vai. “Anh biết đấy.”

Jimmy mỉm cười nhìn cô qua chai bia rồi nhấp một ngụm.

“Có phải thế không?”

“Có thể.” Đến lượt hắn nhún vai. “Có rất nhiều thứ ngấm vào trong. Nhưng không nhất định phải phát tiết ra ngoài.”

“Em không có ý phán xét anh. Tin em đi.” Hắn không đọc được nét mặt cô cũng như giọng cô lúc đó, Jimmy thực sự không biết cô muốn hắn trả lời như thế nào. Rằng hắn vẫn còn hành nghề đó? Hay đã giải nghệ? Rằng hắn sẽ làm cho cô trở nên giàu có? Hay hắn sẽ không bao giờ phạm tội nữa?

Thoạt nhìn Annabeth có một khuôn mặt bình thản, gần như không có gì đáng nhớ, nhưng quan sát kỹ lại thấy hàm chứa nhiều bí ẩn, cá tính và tràn trề sức sống.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .